- Học sử là để hiểu biết và để làm người
- Chỉ hơn 10% thí sinh đăng ký thi THPT quốc gia môn Lịch sử
- Lo môn Lịch sử bị "bỏ rơi"
Bị ám ảnh vì học... Lịch sử
Có thể hơi cường điệu nếu so sánh, một đứa trẻ không biết gì về lịch sử đất nước (và lịch sử nói chung), cũng nguy hiểm như việc đứa trẻ ấy không biết chút thông tin gì về ông bà, cha mẹ, dòng tộc… Vì vậy, việc “bắt buộc” trẻ học sử là điều không cần phải bàn cãi.
Khi chúng ta đã thống nhất được rằng, đứa trẻ cần phải biết về ông bà, mẹ cha, dòng tộc… nhưng lại buộc đứa trẻ học về ông nội bằng cách thuộc lòng các thông tin: Ông nội sinh ngày tháng năm nào, ở đâu? Ông nội bắt đầu đi học ngày tháng năm nào, trường nào, lớp nào?
Giờ học Lịch sử tại trường Tiểu học Lý Thái Tổ, Hà Nội
Thành tích học tập của ông nội ở tiểu học bao gồm những môn nào, bảng điểm các môn từ tiểu học lên đại học của ông nội… Kế đến, ông nội vào làm ở cơ quan nào, phòng ban nào, các thành tích chiến sĩ thi đua, lao động tiên tiến hàng năm ra sao? Tất cả các mốc, các mục, các bảng điểm của ông nội đứa trẻ đều phải… học thuộc lòng và kiểm tra đều đặn. Một ví dụ có phần hơi… quá đà, nhưng dường như con em chúng ta hiện đang phải học lịch sử theo phương pháp gần giống như thế.
Tôi có đứa con vừa tốt nghiệp tiểu học, chỉ riêng bài “Điện Biên Phủ trên không”, ở kì thi năm rồi, các cháu phải học thuộc lòng một bảng số liệu dài nửa trang sách. Cụ thể là các đợt tấn công, địa danh, số nhà cửa bị phá hủy, số người thiệt mạng hay bị thương, cùng với đó là số máy bay địch bị bắn, trong đó có bị bắn rơi tại chỗ hay bị bắn nói chung, số phi công bị quân ta bắt… Và bảng số liệu ấy trải dài qua một tuần sự kiện, mỗi ngày các số liệu khác nhau một chút, cực kỳ dễ nhầm lẫn. Với những đứa trẻ mới chỉ hơn 10 tuổi, phải học theo phương pháp ấy, các cháu đã… bị ám ảnh, sợ sệt và hẳn nhiên không thể nào nhớ lâu, cũng như yêu thích môn Lịch sử.
Tránh học thuộc lòng, đơn giản việc thi cử
Hoàn cảnh của chúng ta hiện nay có lẽ chưa thể ước ao được học sử theo cách của nhiều nước tiên tiến. Họ có cả những bảo tàng rộng lớn, trong đó mỗi giai đoạn lịch sử được mô phỏng bằng sa bàn, tượng sáp, hiện vật… Đám trẻ tới bảo tàng để học lịch sử bằng cách xem phim, xem hình ảnh động…, tuyệt đối không phải ghi nhớ các sự kiện, số liệu phức tạp. Sau đó chúng về tự viết thu hoạch, bàn luận theo nhóm, nêu ý kiến độc lập, phản biện… Vừa thích thú, vừa sôi động, vừa nhớ lâu…
Với hoàn cảnh chúng ta thì sao? Thuở còn đi học, hẳn hầu hết ai cũng có một thầy cô giáo nào đó để lại ấn tượng thích thú. Các con tôi giờ đây cũng vậy, chúng kể với tôi, rất thích thầy A, cô B. Hỏi chúng tại sao thích, chúng nói, các thầy cô ấy rất hay… kể chuyện trên lớp thay vì bắt học thuộc lòng.
Hẳn vẫn có những thầy cô “xé rào” như thế và những tiết học ấy còn được lưu dấu mãi, thay vì nỗi ám ảnh. Tại sao chúng ta không “chuyện kể hóa” những dấu mốc lịch sử? Một hình thức khác, hoàn toàn khả thi, đó là đưa truyện tranh vào chương trình học. Những bộ truyện tranh theo hướng này đã được xuất bản ở khá nhiều trong nước, công phu, nghiêm túc… Chỉ cần xâu chuỗi, thống nhất thành giáo trình. Khi vào lớp, các cháu đọc truyện, bàn luận cùng nhau, cùng giáo viên hướng dẫn.
Một hình thức khác, có thể sân khấu hóa một bài học lịch sử, do chính các cháu xây dựng kịch bản, cùng nhau diễn xuất. Một cách khác nữa, có thể biến một câu chuyện lịch sử thành trò chơi tập thể, ví dụ phe Sơn Tinh chiến đấu với phe Thủy Tinh, trèo đồi, trèo dốc, vượt lũ, bắt cá bắt tôm, bắt cọp bắt báo… Qua một tiết học như thế hẳn các cháu sẽ vừa vui, vừa nhớ, vừa khỏe, vừa lạc quan… Đúc kết cuối cùng là các cháu phải được chơi, được thưởng thức, được chủ động, được sinh hoạt trao đổi. Tránh tuyệt đối việc học thuộc lòng, đơn giản hết sức việc kiểm tra, thi cử…
Và điều cuối cùng tôi muốn nói ở đây, chúng ta phải bắt tay làm ngay, đổi mới triệt để, bởi với khoảng cách 30 năm từ thuở chúng tôi học lịch sử, cho đến các con tôi hiện cũng học lịch sử, mọi sự xem ra chưa hề khác. Vẫn một kiểu học ấy, cho dù sách giáo khoa đã thay đổi nhiều lần. Chúng ta cần phải “thử nghiệm” trong bao lâu nữa, khi mà hệ quả to lớn của những bất cập trong việc học Lịch sử đang diễn ra từng ngày?
Nhà văn NGUYỄN DANH LAM