Diễn viên Khương Ngọc: Phim Việt vàng thau lẫn lộn

ANTĐ - Tôi biết, vàng thau luôn lẫn lộn nhưng trước khi nhận xét về một ai đó hãy tìm hiểu cho thật kĩ, trước khi nói những lời làm người khác cảm thấy bị xúc phạm. Làm nghề một cách tử tế, nghiêm túc đã là khó rồi và theo nghề còn khó hơn.

Mỗi năm cố gắng xuất hiện trong một phim chiếu rạp, xuất hiện trong một phim truyền hình, ra một album nhạc - là những kế hoạch mà Khương Ngọc tự đặt ra cho mình. Kế hoạch đặt ra là một chuyện nhưng việc có thực hiện được hay không lại là chuyện khác, nhất là trong đời sống văn hóa văn nghệ và làm nghề như ở Việt Nam, khi mà mọi thứ có thể thay đổi vào phút chót. Biết điều đó nhưng Khương Ngọc vẫn cho rằng, thà rằng có kế hoạch còn hơn là không có.

Tôi không phải là một thằng hèn

- Đầu tiên, hãv bắt đầu bằng bộ phim mới nhất của anh - Tiền chùa - anh có gì để khoe về vai diễn trong bộ phim này?

Để tự nói về bộ phim mà có sự tham gia của tôi trong đó, lại là vai nam chính thì e rằng, tôi sẽ khen hoài mất thôi (cười). Trước tiên, đây là một bộ phim hài, kể về quá trình, sự thay đổi của nhân vật chính tên Lộc thông qua những biến gố, những tai nạn mà anh chàng tự tin có phần ngạo mạn này gặp trong cuộc sống, để sau đó nhận ra giá trị thực mà anh ta đang có cũng như những thứ xung quanh anh ta.

- Nghe nói anh đã phải tăng 12 kg để chuẩn bị cho vai diễn này, đó là sự thực?

Chính xác là hơn 12kg vì nhân vật của tôi là một người đàn ông đã ngoài 30, gần 40, có những bệ rạc và mệt mỏi trong cuộc sống. Đạo diễn bảo thân hình tôi quá gầy cho một người đàn ông bệ rạc như vậy và yêu cầu tôi tăng cân để nhập vai tốt hơn từ ngoại hình đến tính cách. Anh thử tưởng tượng xem tôi chỉ có gần 4 tuần để tăng 12kg và cũng chỉ có nhiêu đó thời gian để giảm từng đó cân, lấy lại vóc dáng của mình để chuẩn bị cho những phim sau. Đó quả là một thời gian cực nhọc.

- Sự hi sinh đó không thấy anh nhắc đếm bằng những tính từ đao to búa lớn như "đàm mê", "cống hiến", anh sợ vai diễn của mình bị chê, nên không dám mạnh mồm nói về những cố gắng của mình ư?

Không, nếu anh có thời gian lục lại tất cả các bài trả lời phỏng vấn của tôi từ trước đến giờ, chưa bao giờ tôi dùng quá 2 lần chữ đàm mê và cống hiến như anh nói. Tôi xác định, diễn là một nghiệp, tôi đã chọn và tôi theo nó bằng tất cả sự nghiêm túc của một người làm nghề. Mà đã làm nghề thì cần có động lực, có nhu cầu để làm. Tôi không có thói quen "đội" những thứ "màu mè" như vậy lên đầu để ra điều quan trọng hóa từng vai diễn, từng hành động của mình trong nghề. Còn nói về chuyện lo sợ thì tôi chưa bao giờ. Tại sao tôi phải sợ khi những cố gắng của mình đã được ghi nhận, đã được minh chứng. Còn những gì sắp tới thì hãy cứ để nó tới. Tôi đủ tự tin để nói rằng tôi đã hoàn thành tốt vai diễn của mình chứ không nhát đến độ phim dở thì chê lại chính bộ phim mình đã tham gia.

Một cảnh trong phim "Tiền chùa"

- Hình như anh đang chỉ trích một số đồng nghiệp của mình?

Tôi không rảnh đến mức độ như vậy. Tôi chỉ đang nói về cách làm nghề và làm người. Dù đúng dù sai thì bạn cũng đã tham gia dự án đó, bạn đã được ê-kip tin tưởng, được giao vai diễn và bạn cũng đã thể hiện mình, thì hà cớ gì bạn quay lại chê bai đoàn làm phim khi phim bị chê. Tôi không thích thái độ đổ lỗi đó, nó không quân tử và tôi thì chưa bao giờ là một người hèn cả.

Tôi đi xin chứ không quỵ lụy

- Anh nói anh không hèn nhưng anh cũng đã mất công đi xin các đạo diễn cho viết nhạc phim, điều đó, theo anh có phải là một sự xin - cho rất thân tình không?

Tôi không phủ nhận mình đã từng phải xin để được viết nhạc phim, nhưng tôi cũng xin hỏi ngược lại, nếu bạn không làm được liệu bạn có xứng đáng để được giao phó cho một công việc quan trọng như vậy? Và liệu bạn có xin mãi được không nếu hiệu quả công việc bạn không chứng minh được? Với tôi, việc đi xin cơ hội để viết nhạc phim ở những ngày đầu tiên biết sáng tác là một điều không có gì đáng xấu hổ cả. Ngược lại, thậm chí, tôi còn thấy đó là điều hãnh diện bởi tôi đã nói những gì mình muốn, cố gắng vì những điều mình nghĩ mình có thể làm được. Điều quan trọng hơn nữa, là sau đó những sản phẩm tôi làm ra chưa một đạo diễn nào chê cả. Ai cũng cần có cơ hội nhưng quan trọng là bạn nắm bắt cơ hội đó như thế nào.

- Vậy còn ca khúc Vậy thôi của anh được sử dụng trong phim Tiền chùa - theo tôi được biết lúc đầu chưa chính thức được chọn, nhưng sau đó không biết vì lí do nào đó đã được sử dụng. Anh có tạo áp lực gì không, thưa anh?

Bạn lại đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ là một diễn viên chứ không phái là một nhà sản xuất hay đạo diễn để có thể nói được những điều lớn lao, đưa ra những quyết định quan trọng. Chuyện ca khúc của tôi được sử dụng, đó là điều duy nhất tôi quan tâm. Tôi không đủ sức để quan tâm cả những chuyện hậu trường như vậy.

- Liệu anh có nhân cơ hội này để đẩy mạnh hình ảnh nhạc sĩ - ca sĩ của mình chứ?

Tôi chưa bao giờ nhận mình là nhạc sĩ - ca sĩ cả, chỉ là một người biết viết bài hát và hát được vài bài của mình. Tôi đang suy tính về việc sẽ ra một MV cho ca khúc trong phim và có lẽ sẽ phải làm gấp rút chuyện đó.

- Để hưởng lợi từ sức nóng của bộ phim chăng?

Bộ phim nóng như thế nào chúng ta đều chưa biết vì đã chiếu đâu, nhưng ít nhất với tôi, là đang rất nóng... lòng chờ ngày phim ra rạp, vì dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên tôi đóng nam chính.

Ai đó coi thường mình cũng là điều đáng mừng

- Anh có vẻ chú trọng chuyện chính - phụ nhỉ! Điều đó đâu có nói lên đẳng cấp và năng lực của diễn viên đâu thưa anh?

Đúng vậy, tôi cũng đâu có nói là tôi đóng nam chính tức là tôi đẳng cấp đâu, nhưng trong một sự nghiệp thì bạn cũng cần những dấu ấn, cần những cột mốc để tự đánh dấu bản thân, tự biết vượt lên những giới hạn mà bạn hoặc người khác đặt ra.

- Ai đủ sức để đặt giới hạn cho một người ngang tàng như anh?

Tôi chẳng nhớ rõ nữa nhưng tôi có nghe ai đó nói rằng: về bảo thằng Ngọc đừng cố gắng nữa, nó không khá hơn được đâu. Câu nói này, tôi nghe cách đây khoảng gần 4 năm. Tôi nghe mà thấy mừng vì có người coi thường mình. Mừng vì họ đã đánh giá tôi không đúng và mừng vì họ đã không cho tôi vào danh sách đen của họ.

- Sự coi thường của người khác có vẻ ảnh hưởng tới anh mạnh nhỉ?

Không, tôi không bị ảnh hưởng mà luôn chú tâm vào con đường mình đi. Nhận xét của người khác về bản thân tôi không phải vấn đề của tôi mà là của họ. Tuy nhiên, tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao họ lại có quyền coi thường người khác như vậy. Họ nghĩ họ giỏi đến mức nhìn thấy tương lai của người khác. Thực tế là trong vòng 4 năm qua tôi đã thay đổi rất nhiều và cũng làm được nhiều hơn. Hẳn nhiên, đó là một cái tát đối với chính những người đã coi thường tôi.

- Họ có nhận xét như vậy chắc cũng vì họ mất niềm tin vào nghệ sĩ vào thế giới làm nghề đầy sự lộn xộn, anh biết và vẫn trách cứ họ sao?

Tôi biết, vàng thau luôn lẫn lộn nhưng trước khi nhận xét về một ai đó hãy tìm hiểu cho thật kĩ, trước khi nói những lời làm người khác cảm thấy bị xúc phạm. Làm nghề một cách tử tế, nghiêm túc đã là khó rồi và theo nghề còn khó hơn. Trong câu chuyện của chúng ta có lẽ không nên nói về những giá trị không thật đang ngày càng nhiều hiện nay. Tôi nghĩ nói về ho là không xứng đáng và bất công đối với những người đang làm việc hăng say và đầy trách nhiệm.

Một cảnh trong phim "Tiền chùa"

Đâu phải cứ phơi bày đời tư mới nổi tiếng được

- Nhưng họ không may mắn được học hành đầy đủ như anh?

Cũng có rất nhiều người đâu có học hành đầy đủ đâu, nhưng họ vẫn làm nghề một cách nghiêm túc đó thôi. Học hay không học không phải yếu tố quan trọng, quyết định bạn là ai mà là bạn sẽ làm gì và làm như thế nào. Nếu quyết tâm thi học chưa bao giờ là muộn cả. Hơn nữa, với tôi chuyện bằng cấp không quan trọng, điều quan trọng là bạn có tố chất, có cơ sở, có niềm tin đủ lớn để theo nghề hay không. Những thứ bên ngoài chuyện nghề nghiệp không giữ bạn ở lại lâu với khán giả.

- Nói mới nhớ, anh là một trong số ít nghệ sĩ không bao giờ nhắc đến chuyện riêng tư. Anh lo ngại đời mình nhiều "sóng gió" quá nói ra không hay hoặc hình ảnh của anh bị xấu đi à?

Xấu đi để có được một vị trí cao hơn trong mắt khán giả thông qua những bộ phim, tôi tình nguyện. Còn nói chuyện riêng tư của mình để xấu đi và lấy lại sự thương hại từ đám đông, tôi không cần. Với tôi, ai cũng vậy thôi, cần có một khoảng riêng giữ lại cho bản thân mình. Phơi bày hết trên mặt báo thì buồn cười lắm, đến lúc mọi chuyện không như mình mong muốn thì có phải là ê chề và bẽ bàng không. Tôi không muốn những điều đó đến với mình. Hơn nữa, đời tôi "nhạt" lắm, không có gì để hấp dẫn bạn đọc đâu.

- Chứ không phải vì anh là một kẻ đào hoa và phong lưu đa tình nổi tiếng ư?

Mấy điều đó chắc anh dành cho người khác, không phải tôi. Hơn nữa, tội chưa bao giờ có ý định lấy những chuyện đó làm chiến tích đời mình để khoe khoang. Tình yêu không phải thứ trang súc để nay đeo cái này mai mang cái kia. Nó chân thành và gần gũi đủ để chúng ta thấy nó cần thiết hơn. Tất nhiên, về giá trị thì trang sức có khi cũng chẳng bằng (cười lớn). Nói anh có thể không tin chứ nhiều người gặp tôi còn nghĩ tôi gay nữa. Tôi chẳng buồn mất công đính chính, thích nghĩ sao thì nghĩ, giới tính chẳng quyết định được sự tử tế.

- Cảm ơn anh về buổi trò chuyện thẳng thắn này!

TIỀN CHÙA LÀ PHIM NHƯ THẾ NÀO?

Vân Trang và Khương Ngọc lại có dịp hợp tác với nhau trong một phim điện ảnh mới. Họ sẽ là một cặp tình nhân ở hai địa vị khác nhau. Khương Ngọc sẽ thể hiện vai Lộc một doanh nhân thành đạt và rất mãn nguyên với những gì mình đang có. Tình cờ anh đến một cửa hàng hoa gặp cô gái tên Quyên trẻ trung và năng động. Sự gặp gỡ này đã như duyên phận đưa hai người đến với nhau vì sau đó cuộc sống của họ đểu thay đổi. Phim Tiền Chùa nói đến việc Lộc đã được đánh thức một giấc mơ khác, sự thành công của anh giờ đây được hiểu một cách khác đi, còn Quyên cũng gặp được người đàn ông của đời mình. Phim Tiền chùa cũng là bộ phim đánh dấu ca sỹ Liều Phương Anh lần đầu đóng phim, cô sẽ vào vai Hiền - cô bạn thân của Quyên. Phim là tác phẩm phim dài đầu tiên của đạo diễn Việt kiều Thiện Độ - người đã gây ấn tượng với bộ phim ngắn Theo hướng đèn mà đi.

Tiền chùa khởi chiếu trên toàn quốc từ ngày 18-10-2013