Một ngày kia, trong lúc dọn dẹp kho thóc của mình, Carlos bỗng nghĩ: “Thật không công bằng khi chia đôi mọi thứ với anh, mình chỉ có một thân một mình, có cần gì nhiều đâu trong khi anh còn phải nuôi vợ con”. Nghĩ vậy nên Carlos quyết định từ hôm đó, cứ mỗi đêm, anh lại lấy bớt phần thóc trong kho của mình, băng qua mảnh vườn giữa hai nhà và đổ vào kho thóc của người anh.
Trong khi ấy, lúc nhìn em trai đổ mồ hôi trên cánh đồng, Vicent cũng thầm nghĩ trong lòng: “Thật không công bằng khi mình chia đều mọi thứ với em, mình đã có vợ, có con, không còn phải lo lắng điều gì nữa, còn em mình chỉ có một mình, đâu có ai để lo cho tương lai”. Và thế là mỗi tối Vicent cũng vào kho lấy bớt phần thóc của mình và mang sang đổ vào kho của người em.
Cả hai anh em đều rất ngạc nhiên khi lượng thóc của mình vẫn không vơi đi chút nào so với trước đó. Rồi một tối nọ, họ va phải nhau trong lúc thực hiện kế hoạch của mình và họ đã hiểu ra mọi chuyện. Bỏ rơi bao thóc trên tay, hai anh em xúc động ôm lấy nhau rơi nước mắt.
Luôn nghĩ cho người khác và trao đi những gì ta có mà không tính toán vì chính những thứ chúng ta cho đi sẽ là những gì chúng ta nhận lại.