Y tá Bùi Thị Phương Hoa đã "ăn bớt" vắc xin khi tiêm cho trẻ
Phó giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Hồi Loan, cho rằng: Bệnh vô cảm có ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần một hành động chỉ đạo, làm không đến nơi đến trốn là biết bao người ảnh hưởng theo. Ví dụ việc người ta báo lên chùa này bị hỏng, đoạn đường này hỏng, đoạn đường kia hỏng cần thi công lại, mà mấy ông quan chức chỉ vâng, vâng, dạ, dạ rồi để đấy nghiên cứu, thì bao nhiêu người sẽ bị tai nạn trên đọan đường đó, bao nhiêu di tích sẽ sập, sẽ hỏng theo.
Nếu không vô cảm thì sao có chuyện trẻ con chèo đò qua sông đi học bao nhiêu năm mà người lớn vẫn nhắm mắt làm ngơ! Và nếu không vô cảm thì sao có chuyện học sinh trường nội trú phải bẫy chuột làm thức ăn cho qua ngày!
Nghi ngờ người phụ nữ này ngoại tình với chồng, một bà mẹ cùng con trai đánh đập
và lột sạch quần áo người phụ nữ trước sự "chứng kiến" của người đi đường.
Thói vô cảm dường như đã trở nên không cần che giấu, và phổ biến đến mức thành một phần của đời sống xã hội. Không biết thói vô cảm có từ bao giờ. Phải chăng nó là sự "kết tinh" của lối sống "cháy nhà hàng xóm bình chân như vại”, ngày càng phổ biến trong xã hội Việt Nam hiện đại.
Đối xử với “bệnh vô cảm” là chuyện của mọi người sống trong xã hội, nhưng trước hết, nó phải là “việc phải làm” của các cơ quan công quyền, nhất là những cơ quan bảo vệ và thực thi pháp luật. Một khi những cơ quan bảo vệ người dân, bảo vệ pháp luật cũng bị “dịch vô cảm” lây lan, thì thật khó có thể loại bỏ căn bệnh này.