Trông lên rồi nhìn xuống

ANTĐ - May quá, thế là gần hết 9 ngày nghỉ dài dằng dặc, cuồng cẳng, tay chân như thừa ra. Cứ như kẻ bị giam lỏng “nhàn cư vi bất thiện”.

- Chả thấy ai như ông. Ai cũng mong được nghỉ để xả hơi, hồi sức sau một năm “chạy” bạc mặt kiếm tiền cùng với các cuộc “chạy” âm thầm mà quyết liệt trong đời sống kinh tế - xã hội.

- Xin lỗi ông, tôi không bị cuốn vào các cuộc chạy đó. Lúc nào cũng giữ một tốc độ, một nhịp sống đều đặn và luôn ở ngoài lề cuộc chạy việt dã của đám đông.

- Giữ được thế khó lắm. Phải công nhận rằng, với dân mình, một năm là một cuộc chạy việt dã không nghỉ, không kịp thở. Ngoài đường phố, ai ai cũng sấp sấp, ngửa ngửa như bị ma đuổi. Đến lúc được nghỉ Tết vẫn chưa hết mệt.

- Cuộc đời chẳng qua là cuộc chạy việt dã bất tận, không biết đích là cái gì. Trong khi nhiều nước, người dân có thu nhập hàng chục ngàn đô, đời sống tinh thần cũng hưởng thụ ngang ngửa như thế, họ đang chuyển sang ăn chậm, đi chậm, sống chậm nhưng làm việc nhanh, hiệu quả.

- Ngược lại ở ta lại đi nhanh như chạy, sống gấp gáp nhưng ăn uống, nói năng phát biểu thì rề rà, ề à mà làm việc ì ạch, đủng đỉnh, thậm chí thua lỗ, nợ nần, thất thoát, tham nhũng…

 - Năm mới chẳng nên nói chuyện cũ, xúi quẩy! Ta cứ phải ngước trông lên đón nhận những màu sắc tươi đẹp như đêm pháo hoa giao thừa và mơ ước mỗi năm thêm sáng sủa, tốt đẹp hơn.

- Đương nhiên rồi! Dù có thế nào cũng nên luôn ngước trông lên, không phải để mơ mộng viển vông mà là để hy vọng và tin tưởng. Song vẫn phải nhớ nhìn xuống, nhìn lại phía sau. “Ôn cố tri tân” những gì cũ dở, không hay thì phải dứt khoát bỏ đi.

- Giá như mọi người ai cũng luôn trông lên và nhìn xuống thì một năm sẽ thực sự là năm mới, như mùa xuân bao giờ chẳng thay lá mới, căng sức sống mới. Trông lên nhưng không quên nhìn xuống.