Tôi gặp bố vợ sắp cưới trong hoàn cảnh trớ trêu

ANTĐ - Chúng tôi mới quen nhau, nhưng tình cảm phát triển khá nhanh. Hòa năm nay đã 30. Còn tôi, hơn cô 10 tuổi, đã qua một đời vợ nhưng chưa kịp có con nên sớm độc thân do vợ tôi qua đời sau khi cuới ít ngày. 
Tôi gặp bố vợ sắp cưới trong hoàn cảnh trớ trêu ảnh 1

Ảnh minh họa

Sau cú “sốc” như trời giáng đó, tôi tưởng không sao có thể gượng dậy. Nhưng rồi thời gian cũng giúp tôi nguôi ngoai dần nỗi đau. Tôi lao vào công việc, quan hệ với bạn bè và rồi may mắn cũng đến với tôi khi quen biết được Hòa.

Tôi lấy làm ngạc nhiên là Hòa có nhan sắc, vậy mà tất cả bạn bè đều “chứng giám” là cô ấy chưa từng yêu ai trước tôi. Hơn 2 tháng quen biết, Hòa mời tôi đến nhà, coi như một sự ra mắt gia đình. Tôi rất hồi hộp chờ đợi phút giây xuất hiện ở nhà Hòa khi có đông đủ mọi thành viên. Hôm đó là buổi sáng một ngày chủ nhật. Nhưng sắp đến giờ tôi có mặt thì ông bố cô có việc đột xuất phải đi. Vậy là tôi đã không gặp được ông.

Có lẽ trước khi tôi đến, Hòa đã kể rõ với mọi người về người bạn nam của mình nên tôi thấy mẹ và các em của cô đối với tôi không xa lạ. Điều đó khiến tôi yên tâm. Nhưng về phía tôi thì luôn bị chi phối, phân tâm khi nhìn tấm ảnh một cặp nam nữ đã ở tuổi xế chiều chụp rất tình cảm lồng trong tấm khung kính treo trên tường. Tôi nhận ra người phụ nữ là mẹ Hòa. Như vậy, người kia sẽ là cha cô. 

Tôi cứ nghĩ mãi: Hình như người đàn ông này mình đã gặp ở đâu mà trông rất quen. Một lát sau, tôi bỗng nhớ ra: Ông chính là thầy giáo chủ nhiệm năm mình học ở phổ thông. 22 năm đã trôi qua, mà sao thầy có thể già nhanh như thế này vì hồi trước, ông rất thư sinh, trẻ trung, ở tuổi như tôi bây giờ. Tôi hỏi Hòa:

- Ba em năm nay ở tuổi nào?
- Cụ 62 nhưng do cách đây mấy năm suýt qua đời sau trận ốm thập tử nhất sinh nên trông già hơn tuổi, chứ trước đây cụ đẹp, trẻ hơn nhiều.
Vậy là đúng rồi! Và tấm ảnh đã đưa tôi sống lại quá khứ.
 - Toàn! Em có thấy hành vi của em là rất đáng xấu hổ không? Đang là học sinh phổ thông mà như vậy thì có thể chấp nhận được không?
Tôi ấp úng, sợ co rúm người lại, chưa biết trả lời thế nào thì thầy nói tiếp:
- Năm nay các em phải thi tốt nghiệp, rồi thi đại học. Với tội này của các em, tôi biết nói với nhà trường thế nào để các em có thể thoát kỷ luật? Mà đã bị kỷ luật thì có thể không được thi tốt nghiệp, phải học đúp.
- Thưa thầy… Thưa thầy…em… yêu bạn ấy thực sự. 
- Yêu thì phải đàng hoàng, trong sáng, phải giúp nhau học tập tốt và biết vì nhau mà phấn đấu, vươn lên chứ. Sao lại đóng cửa để bảo vệ bắt được, lập biên bản?
- Dạ, thưa thầy… chúng em không…
- Biên bản đã nói lên tất cả, và các em đã ký. Ai cũng như các em thì xã hội loạn à? Mới là học sinh đã vậy, không coi bố mẹ, nhà trường là gì nữa sao! Mà sao các em có thể liều lĩnh biến trường học thành nơi…
Nói đến đó, thầy Toàn lắc đầu, tỏ rõ sự thất vọng. 

Vâng. Lần ấy, tôi đã không thể biện minh được cho hành vi xốc nổi của mình. Năm đó, tôi và Mai yêu nhau. Một lần đến trường dự sinh hoạt gì đó, sau khi mọi người đã về hết, thấy xung quanh yên tĩnh, lại xa cổng trường có bảo vệ ngồi, chúng tôi đã rủ nhau vào một phòng nhỏ gần cầu thang chỉ với ý định nói chuyện, hôn nhau cho đỡ nhớ. Rồi cái gì đến đã đến, chỉ sau đó vài phút, chúng tôi đã không làm chủ được mình, muốn đi xa hơn. Đúng lúc đó, chúng tôi giật thót mình bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Bác bảo vệ đã xuất hiện, chẳng hiểu ông ta quan sát lúc nào mà giỏi vậy. Thế là chúng tôi bị lập biên bản. May mà chưa kịp “làm gì”, và cần cảm ơn mùa đông vì phải mất thời gian tháo cởi xiêm y, chứ nếu không, ắt là đã diễn ra… Và như thế thì thật kinh khủng.

Như vậy là tuy chưa “có gì” xảy ra, nhưng tôi vẫn được coi là bị bắt quả tang. Và hôm sau, rất may là thầy Toàn với tư cách giáo viên chủ nhiệm đã biết vụ việc đầu tiên. Thầy yêu cầu người bảo vệ không cho ai biết việc này để thầy tìm cách xử lý. Vì rất quý trọng thầy nên ông ta đã nghe lời.

Sau đó, chúng tôi đều phải làm bản kiểm điểm và hứa sẽ cố gắng học tập, đạt kết quả tốt. Nếu giữ được đúng như vậy, thầy sẽ “tha” và cho qua, không đưa ra hội đồng kỷ luật nhà trường. Và tôi sẽ thoát tội. Bằng không, dĩ nhiên là bị xử lý đích đáng. Chúng tôi mừng quýnh, không ngờ thầy lại quá độ lượng với mình. Biết ơn thầy, tôi và Mai đã cố giữ đúng lời hứa với thầy. 

Vậy là chúng tôi đã thoát án kỷ luật. Sau đó, mọi việc coi như không có gì xảy ra. Cả hai chúng tôi đều tốt nghiệp, rồi vào đại học thông đồng bén giọt. Chúng tôi cưới nhau sau khi ra trường được 3 năm. Nhưng rồi thật không may, sống với nhau mới được 2 năm, Mai đã qua đời sau một tai nạn giao thông thảm khốc khi đang mang thai đứa con mới mấy tháng. Suốt từ đó đến nay, tôi chưa gặp được ai phù hợp để có thể tái thiết tổ ấm.

Và giờ đây, Hòa là cô gái tôi đang yêu với hy vọng sẽ thay thế Mai, đem lại hạnh phúc cho tôi. Nhưng tôi vô cùng băn khoăn bởi chuyện xảy ra 22 năm về trước.  Liệu thầy Toàn năm xưa, nay sắp là bố vợ tôi có nhận ra cậu con rể “bất hảo” ngày ấy liên quan đến một vụ việc chẳng hay ho gì? Chắc chắn ông không thể nghĩ khác ý nghĩ: Thằng cha này đã từng trai gái bậy bạ từ hồi còn học phổ thông. Nếu nghĩ vậy thì liệu ông có chấp nhận để cho con gái làm vợ tôi? Và liệu ông có cho Hòa biết rõ sự việc 22 năm trước? Khi ấy, làm sao cô có thể giữ được tình cảm với tôi? Khả năng tôi mất Hoà là cái chắc. 

Xin các anh, chị cho tôi một lời khuyên?

Đặng Ngọc Toàn (Hà Nội)

Chia sẻ:
Phải chấp nhận mọi khả năng thôi. Nhưng hy vọng là ông thầy cũ vì biết rõ hiện tại tốt đẹp của bạn mà bỏ qua chuyện cũ, chấp nhận bạn làm rể. Còn nếu khả năng thứ hai: Ông cho con gái biết sự việc chẳng hay ho ngày trước của bạn thì bạn cần nói rõ với Hòa, nhất là sự kiện bạn và cô Mai cưới nhau rồi Mai qua đời. Hãy trung thực, thành tâm. Hãy để Hòa biết rõ tất cả và quyết định. 
Nếu Hòa thực sự là một cô gái có nhiều phẩm chất đáng quý thì tin rằng cô ấy sẽ cảm thông để vượt lên, đến với bạn vì dĩ vãng đã lùi quá xa rồi. Vả lại, Hòa cũng sẽ hiểu mối quan hệ của bạn năm xưa là tình yêu thực sự. Cô ấy sẽ trân trọng thôi.
TS Nguyễn Đình San