Tín hiệu bình yên

ANTĐ - Đấy là một buổi sáng thứ hai đầu tuần. Dòng người từ các ngả đường hối hả đổ vào trung tâm thành phố. Đoạn đường từ công viên Bách Thảo, nối sang Thụy Khuê qua nhánh Mai Xuân Thưởng, đến ngã tư Hùng Vương cắt Phan Đình Phùng, người, xe như mắc cửi...

Ảnh minh họa: Phú Khánh

Đấy là con đường dẫn tôi đến cơ quan hàng ngày. Hôm đấy xảy ra một sự cố bất ngờ nên tôi đi làm muộn. Nín thở len qua dốc Bưởi, rồi đoạn dốc Tam Đa nối xuôi vào Hoàng Hoa Thám, qua nút dốc La Pho - Ngọc Hà... Cảm giác vội vã khiến tôi quên mất mình đã trớn tay ga, vì ngay trước mặt, nơi giao nhau giữa đường Hùng Vương - Phan Đình Phùng là đèn đỏ. Tôi đang ở phần đường dành cho làn rẽ phải, sau lưng xe ùn lên, còi bóp inh tai, bên trái không còn khoảng trống nhúc nhích, trước mặt là vạch dành cho người đi bộ... Loay hoay tìm cách giải quyết, tôi không để ý đến tiếng còi hướng dẫn của đồng chí Cảnh sát giao thông, và tôi đánh liều nhích xe lên, vượt sang trái một chút, chạm vạch người đi bộ để tránh đường cho xe phía sau vượt lên rẽ phải.

Trước mặt tôi đột ngột xuất hiện bóng áo vàng. Đồng chí Cảnh sát giao thông giơ tay chào rồi lịch sự mời tôi dắt xe lên vỉa hè. Tôi không ngạc nhiên lắm vì biết mình đã vi phạm vạch giao thông, tuy nhiên cũng hơi khó chịu vì cái lỗi bé bằng cái móng tay, mà bây giờ là sáng thứ hai đầu tuần, họp hành, điểm danh đủ sự kiện...

Chống chân chống xe, tôi nói “Đồng chí thông cảm, tôi không có ý định vi phạm. Tôi chỉ định vượt lên một chút để tránh đường cho làn xe bên phải”. Đồng chí cảnh sát từ tốn, nhỏ nhẹ “Chị cứ đợi ở đây lát tôi sẽ giải thích để chị rõ, giờ đường đông quá tôi còn phải thực hiện nhiệm vụ” rồi vội vã trở về vị trí. 

Một mình tôi đứng lại trên vỉa hè phần phật gió. Mặt tôi cũng sượng sùng lên vì xấu hổ. Tôi chưa bao giờ có chủ định vi phạm, một sự vô tình rất nhỏ thế này mà phải chường mặt ra trước ngã tư, xấu hổ quá chừng. Khoảng 30 phút sau, khi lưu lượng người trên đường giảm bớt, đồng chí cảnh sát quay lại chỗ tôi đứng. Cùng đi có thêm một đồng nghiệp nữa.

- Chị cho tôi  kiểm tra giấy tờ. - vẫn thái độ điềm đạm, nhã nhặn... Đồng chí còn giải thích thêm: người tham gia giao thông phải tuân theo tín hiệu đèn xanh đèn đỏ tại ngã tư, tuy nhiên trong trường hợp có Cảnh sát giao thông hướng dẫn tại chỗ thì đi phải tuân theo sự hướng dẫn của cảnh sát. Tôi cũng trình bày rằng sáng thứ hai rất bận, đồng chí phạt như thế nào thì cố gắng giải quyết nhanh để tôi còn đi. Nhưng đồng chí ấy đã nói:

- Đôi khi việc xử phạt không quan trọng bằng việc làm sao để người tham gia giao thông nắm được Luật. Lần sau chị nhớ quan sát đường cẩn thận và đi theo sự hướng dẫn của cảnh sát. Đường đông thế này, chỉ cần giải quyết mấy trường hợp vi phạm là ảnh hưởng đến sự lưu thông ngay chị ạ.

Rồi cả hai đồng chí cảnh sát đều chào tôi và để cho tôi đi sau khi đã giải thích cặn kẽ cho tôi việc chấp hành luật lệ giao thông.

Tôi đi từ ngạc nhiên đến mến mộ. Từ thái độ, tác phong, đến cách giải thích, hướng dẫn, đến sự ân cần của hai đồng chí cảnh sát... vừa chính quy, nghiêm túc, vừa tận tình. Tôi cảm ơn và kịp đọc được biển tên trên ngực áo hai người: Nguyễn Ngọc Tiến, Nguyễn Hoàng Đức.

Tôi thầm nhủ, sẽ không có thêm lần vi phạm nào nữa. Không phải vì tôi sợ bị phạt tiền, bị giữ xe. Mà lý do thật đơn giản: những gì vừa diễn ra ở ngã tư đường phố khiến tôi phải suy nghĩ. Đâu đó vẫn có hiện tượng Cảnh sát giao thông thổi phạt, rồi quát tháo, hách dịch. Đâu đó vẫn có những video clip quay cảnh Cảnh sát giao thông ứng xử thiếu văn hóa. Nhưng, tôi hiểu rằng, đó không phải là tất cả. Cuộc tiếp xúc với hai đồng chí cảnh sát cho tôi một cái nhìn trong sáng, tin yêu hơn. 

Thế rồi từ đó, mỗi lần qua ngã tư Phan Đình Phùng cắt Hùng Vương, tôi lại thấy thân thương hơn. Bao giờ tôi cũng ngầm quan sát hai bên đường, bên trái, gần phía vườn hoa Mai Xuân Thưởng là cảnh sát Nguyễn Viết Tiến, bên phải đường là Nguyễn Hoàng Đức, trang phục chỉnh tề, thái độ nghiêm túc, cần mẫn, dưới sự hướng dẫn của hai đồng chí, từng dòng người, xe di chuyển một cách trật tự. 

Rồi vào một ngày khác, trời bất chợt đổ cơn mưa như trút nước vào đúng giờ cao điểm buổi sáng tôi vẫn thấy hai đồng chí Cảnh sát giao thông của tôi chiếc áo mưa trong suốt (có lẽ là quân trang được phát), không đủ sức chống lại cơn mưa. Quần áo ướt sũng, gương mặt bợt ra vì nước mưa, nhưng cả hai đồng chí vẫn nghiêm túc đứng tại vị trí để thực hiện nhiệm vụ của mình. Rồi có những buổi chiều cao hứng, tôi đổi hướng về theo đường Đội Cấn, lại thấy hai đồng chí cảnh sát quen thuộc của tôi đang thực hiện nhiệm vụ tại nút Đội Cấn - Ngọc Hà. Cái nắng xiên khoai buổi chiều chiếu vào gương mặt sạm đi vì nắng gió, vì khói xe và bụi. Tôi chợt hỏi, liệu có chiếc khẩu trang chuyên dụng nào dành cho cảnh sát giao thông không nhỉ?

Có những con đường lưu giữ bạn bằng một quán cà phê mang đầy kỷ niệm, một tán hoa sưa ngẩn ngơ cả vòm trời, hay vạt cúc nhuộm vàng rực ngày thu... Với riêng tôi, con đường Hoàng Hoa Thám nối Phan Đình Phùng lại đọng lại trong tôi một hình ảnh rất đời thường mà sống động. Mỗi sáng qua ngã tư Phan Đình Phùng - Hùng Vương, hình ảnh hai đồng chí Cảnh sát giao thông như một tín hiệu mang lại cảm giác bình yên giữa dòng người xuôi ngược.