NSND Thái Bảo: Thời gian luôn công bằng và không bỏ quên ai cả

0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
ANTD.VN - Sắp bước sang ngưỡng tuổi lục tuần nhưng NSND Thái Bảo vẫn giữ được sự tươi tắn trẻ trung xưa nay hiếm. Nữ nghệ sĩ bảo, thời gian chẳng từ bỏ hay lãng quên ai cả, chị cũng như bao phụ nữ khác đều phải đối mặt với nhiều điều không mong muốn. Nhưng có lẽ nghề nghiệp đã tạo cho chị sự cẩn trọng và trách nhiệm khi là người của công chúng. NSND Thái Bảo tự nhận, chị lúc nào cũng suy nghĩ vui vẻ, thậm chí còn chẳng biết đếm tiền.

Hạnh phúc khi được làm nghề

- Phóng viên: Chào NSND Thái Bảo, bao nhiêu năm trôi qua mà chị vẫn chẳng chịu già đi, cứ như thể thời gian bỏ quên chị vậy.

- NSND Thái Bảo: Thật sự phải cảm ơn những lời nhận xét này. Có thể một cuộc sống ít lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền và không chạy theo những hào nhoáng bên ngoài đã giúp tôi trẻ ra. Cả cuộc đời tôi gắn bó với nghệ thuật và luôn cảm thấy hạnh phúc khi được làm nghề. Tôi cứ làm nghề một cách say sưa, mê đắm mà không nghĩ gì quá nhiều đến việc phải hát một tác phẩm sao cho quá hoàn hảo, trọn vẹn. Tôi chỉ muốn khi mình cất tiếng hát là có thể chạm vào trái tim khán giả bằng chính cảm xúc mình.

Có lẽ vì tôi không toan tính quá nhiều về kinh tế, cũng chẳng phải chịu nhiều áp lực về tinh thần nên mọi thứ trong cuộc sống luôn thoải mái. Tôi tận hưởng thời gian rảnh rỗi bằng những cuộc chơi thể thao, gặp gỡ bạn bè và hào hứng với những chuyến lưu diễn xa. Những chuyến lưu diễn từ thiện đã nhắc tôi luôn phải sống thật tích cực, thật tốt, không bao giờ được lùi bước trước những áp lực. Có những điều quá căng thẳng, tiêu cực thì tôi tự nhủ mình phải buông bỏ. Tôi luôn cố gắng trau dồi, giữ gìn sức khỏe, tự lo cho bản thân. Có lẽ vì thế mà trên nét mặt của tôi luôn giữ được sự tươi trẻ và nhiều năng lượng nhất. Trẻ so với tuổi thôi còn thời gian luôn rất công bằng, không bỏ quên ai cả.

- Cả gia đình chị đều gắn bó với nghệ thuật, phải chăng vì được sống trong môi trường lúc nào cũng giàu cảm xúc và sáng tạo nên chị cũng trẻ ra mỗi ngày?

- Đúng thế! Trong gia đình, khi tất cả cùng làm nghệ thuật thì dễ thấu hiểu, thông cảm và hỗ trợ cho nhau. Tôi may mắn khi có chồng theo nghệ thuật, rồi giờ con trai Bảo Anh cũng tiếp nối bố mẹ theo nghệ thuật. Gia đình tôi luôn có tiếng nói chung, đó là âm nhạc. Âm nhạc xuất hiện trong mọi cuộc trò chuyện, thậm chí khi ăn chúng tôi cũng nói chuyện về âm nhạc. Âm nhạc trở thành sợi gây gắn kết cả gia đình.

Tất cả chúng tôi đã sống bằng sự sáng tạo, bằng công sức và sự cần mẫn trong nghệ thuật. Nói nghệ sĩ giàu thì không đúng, đặc biệt là nghệ sĩ hát nhạc truyền thống như tôi. Thật sự, những nghệ sĩ theo đuổi dòng nhạc này rất khó để làm giàu bằng nghệ thuật. Chúng tôi vẫn nói với nhau “nghệ sĩ nhạc đỏ là vô sản”. Nhưng có lẽ vì như thế mà tôi biết cân bằng, nghèo thì chẳng đến nỗi, nhưng để giàu có thì chắn chắn không.

- Chị có nói, người theo nghệ thuật chân chính thì không giàu được, nhưng lại vẫn ủng hộ con trai trở thành nhạc công. Chị không lo lắng con mình sẽ đi chặng đường nhiều chông gai của bố mẹ hay sao?

- Có lẽ bố mẹ như thế nào thì con cái sẽ như thế. Đó là sự giáo dục, là tư duy của bố mẹ truyền cho con. Tôi biết làm nghệ thuật sẽ nghèo, sẽ khó khăn, đặc biệt là làm nhạc công. Nói thật là tiền kiếm ra không bao giờ đủ để mưu sinh cả. Nhưng thôi, tôi vẫn thấy chúng tôi “giàu” lắm. Giàu về âm nhạc, giàu tình yêu thương của khán giả. Chỉ cần vậy thôi là người làm nghệ thuật cảm thấy sung sướng lắm rồi. Còn kiếm tiền thì biết bao nhiêu cho đủ!

Hạnh phúc với tôi là mỗi đêm diễn được khán giả ủng hộ hết mình. Sự ghi nhận của khán giả khiến tôi sung sướng hơn việc được cho một đống tiền. Tôi nói thế nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng thực sự nếu chạy theo đồng tiền sẽ chẳng biết bao giờ là đủ. Giàu hay chưa giàu là do mình tự cảm nhận thôi. Tôi không bao giờ áp đặt hay đòi hỏi con phải đi làm kinh doanh hay trở thành ông nọ, bà kia để giàu có. Tôi luôn khuyên con hãy làm những điều mình thích, khi cháu đã có tình yêu với nghệ thuật, tôi không bao giờ ngăn cản. Đúng là bố mẹ làm nghệ thuật có nghèo, nhưng so với xã hội ngoài kia, mình vẫn có được cuộc sống ổn định hơn nhiều. Vậy nên tôi luôn biết cân bằng, biết nhìn lên nhưng cũng biết nhìn xuống và không bao giờ đòi hỏi điều gì quá sức mình.

Không để ý đến tiền…

- Nhiều nghệ sĩ, ngoài công việc tay phải là đi hát còn làm thêm nhiều việc tay trái khác để cải thiện đời sống kinh tế. Chị có vẻ thủng thẳng với nghề hát mà không nghĩ gì đến chuyện đó?

- Tôi công tác ở Nhà hát Ca múa nhạc Việt Nam, hưởng chế độ lương công chức theo hệ số. Danh hiệu NSND là sự ghi nhận cống hiến thôi chứ tôi không nhờ đó mà được tăng lương. Nếu có buổi biểu diễn thì tôi có thêm thu nhập, nếu không tôi cũng cứ sống đơn giản thôi chứ không kinh doanh gì thêm cả. Nói ra thì sợ bị cười, nhưng tôi còn chẳng biết đếm tiền. Từ nhỏ tôi đã không giỏi việc tính toán. Có những lần nhận chương trình, người ta hỏi tôi mức cát-xê bao nhiêu. Tôi cười xòa, bao nhiêu cũng được.

Tôi không quan trọng cát-xê, quan trọng là được hát và được giao lưu với khán giả. Có những lần đi diễn về được mấy chục triệu, tôi để quên hẳn trong túi. Vài tháng sau có chương trình khác, tôi cầm chiếc túi ấy lên thấy tiền để quên mà như nhặt được vậy (cười). Có 2 sự thật về tôi mà không ai tin, một là tôi không để ý tới tiền, không nghĩ tới tiền, luôn bằng lòng với những gì mình đang có. Thứ hai là tôi... mù đường. Một đoạn đường đi cả chục lần mà không bao giờ nhớ được. Ngoài ra, tôi có một thú vui là buổi sáng đi bơi, buổi chiều đi đánh bóng, thỉnh thoảng cà phê với bạn bè và rất thích nuôi chó.

- Chị không để ý đến tiền, vậy việc quán xuyến chi tiêu trong gia đình chị kiểm soát như thế nào? Chị có hay đầu tư hàng hiệu cho bản thân không?

- Tôi không dùng đồ hiệu nhiều mà sẽ dành dụm để có những chuyến du lịch, có thể đi châu Âu, đến những nơi mình thích. Đến những nơi du lịch tôi cũng chỉ bỏ ra một số tiền nho nhỏ để mua những thứ tôi thích thôi. Tôi không phải là người sẵn sàng dốc hết số tiền mình chắt chiu để mua một món đồ hiệu xa xỉ. Tôi là người chỉn chu và cẩn thận chứ không chạy theo mốt. Tôi chỉ mặc những chiếc áo dài bình thường nhưng đó là những chiếc áo dài do tôi tự thiết kế và luôn cảm thấy vừa vặn. Cuộc sống cũng sẽ có lúc khó khăn, thiếu thốn, khổ sở, thăng trầm, nhưng mình phải biết cân bằng, kể cả việc chi tiêu trong gia đình cũng thế.

- Nhiều nghệ sĩ mua nhà, mua đất, còn chị có nghĩ tới điều đó không?

- Tôi làm nghệ thuật chỉ để trang trải cuộc sống gia đình hàng ngày thôi. Tôi không có tiền để mua nhà, mua đất, tôi chỉ có 1 căn nhà. Tôi hơi ân hận vì thời trẻ tôi kiếm được tiền nhưng lại không đầu tư mua đất mà lại thích gì mua đấy. Với tôi bây giờ sức khỏe là trên hết, tôi chỉ mong có sức khỏe để được cống hiến.

- Cảm ơn NSND Thái Bảo!