"Thiến hóa học" tội phạm tình dục thế nào để hiệu quả tối ưu?

ANTD.VN - Hơn 100 đối tượng phạm tội tình dục tại Anh đã tình nguyện “thiến hóa học”. Tuy nhiên trên thực tế, biện pháp này có khiến họ trở nên vô hại?

“Thiến hóa học” đã dần trở nên phổ biến và được áp dụng tại nhiều nước trên thế giới trong hơn 50 năm qua. Tuy vậy, các bác sỹ lâm sàng thích thuật ngữ “can thiệp về tâm lý học chống dục tính” hơn, việc này bao gồm điều trị cho người phạm tội tình dục với các loại thuốc thuộc hai dạng khác nhau.

Đối với bệnh nhân bị ảo tưởng tình dục ám ảnh, thuốc chống trầm cảm thuộc dòng SSRI trong đó bao gồm Prozac, thường được kê toa để điều trị rối loạn ám ảnh cưỡng bách, có thể giúp họ kiểm soát suy nghĩ tình dục của mình.

Cách tiếp cận thứ hai và triệt để hơn là một loại thuốc kháng androgen (hormone nam), chẳng hạn như leuprorelin, có tác dụng làm giảm nội tiết tố testosterone xuống mức như ở trẻ trai khi chưa dậy thì và làm cho bệnh nhân bất lực. 

"Thiến hóa học" tội phạm tình dục thế nào để hiệu quả tối ưu? ảnh 1Một phạm nhân phạm tội tấn công tình dục tâm sự: “Tôi chỉ muốn là người bình thường.”

Tỷ lệ tái phạm giảm sâu

Tại một số quốc gia như Ba Lan, Nga, một vài bang của Mỹ, “thiến hóa học” được áp dụng như một hình thức điều trị bắt buộc đối với những người bị kết án xâm phạm tình dục trẻ em, nhưng tại các quốc gia như Đức, Pháp, Thụy Điển và Đan Mạch, hình thức này được áp dụng dựa trên cơ sở tự nguyện. Các nghiên cứu từ Scandinavia cho thấy sau khi áp dụng, tỷ lệ tái phạm đã giảm từ 40% xuống còn 0-5%.

Năm 2007, các thử nghiệm được áp dụng trong các nhà tù ở Anh và xứ Wales, với khoảng 100 tù nhân phạm tội tình dục tình nguyện được chữa bệnh. Giáo sư Don Grubin, một chuyên gia về tâm thần học hình sự, đã giám sát việc thực hiện biện pháp này, sau đó một phòng khám khu vực thí điểm đã được thành lập tại HMP Whatton, gần Nottingham, nơi có nhiều tình nguyện viên tham gia để quá trình nghiên cứu được sâu hơn.

Kết quả đánh giá ban đầu đối với các phạm nhân tình nguyện được điều trị là tương đối khả quan. Các tình nguyện viên được điều trị bằng thuốc dòng SSRIs trước, tuy nhiên, một nhóm thiểu số cảm thấy sử dụng loại thuốc kháng androgen có hiệu quả hơn. Cả hai nhóm điều trị đều báo cáo là đã giảm đáng kể ham muốn, kích động và thủ dâm.

Tuy nhiên, việc giảm ham muốn tình dục không đồng nghĩa với giảm nguy cơ tái phát và nếu thiếu việc thử nghiệm ngẫu nhiên thì kết quả cho thấy vẫn chưa hoàn toàn khả quan. Đặc biệt những thử nghiệm như vậy rất khó thực hiện đối với những người phạm tội tình dục, nhất là vì các phản ứng phụ của thuốc chống androgens. Theo Giáo sư Grubin, phản ứng phụ của loại thuốc này là khiến tuyến vú phát triển, tăng nhiệt độ cơ thể, các vấn đề về tim mạch và chứng loãng xương.

Trông chờ tự nguyện?

Tiến sĩ Adarsh Kaul không ngạc nhiên về kết quả này. Nhà tư vấn pháp y đã từng điều trị những người phạm tội tình dục và ma túy trong hơn 20 năm, nhưng cho đến hiện tại hầu như tất cả phạm nhân chỉ được giới thiệu về hình thức này sau khi được thả.

Ông cho rằng rõ ràng mức chi cho các chương trình SOTP vào khoảng 2,5 triệu bảng/năm, trong khi chương trình “thiến hóa học” chỉ tốn khoảng 20.000 bảng/năm, vậy nếu “thiến hóa học” thật sự thành công và không tốn kém, tại sao lại không bắt buộc áp dụng chương trình này? Ông giải thích rằng việc ép buộc, về thực tế là điều không dễ dàng vì không phải lúc nào cũng theo dõi được sự tuân thủ.

Thuốc kháng androgens có thể được tiêm vào cơ thể nhưng thuốc dòng SSRIs thì không thể. Hơn nữa, khi áp dụng hình thức ép buộc, sẽ có nhiều nhà vận động nhân quyền cho rằng điều này là không đúng. Chính vì vậy chỉ có thể bằng cách làm việc với các phạm nhân và cho họ thấy những lợi ích của việc sử dụng thuốc để họ tự nguyện tham gia.

Ngoài ra, những phản đối về mặt đạo đức khi có thông tin về những phản ứng phụ của thuốc là hoàn toàn có thể. Tuy nhiên theo Tiến sĩ Kaul, ông chưa gặp bất cứ trường hợp nào bị loãng xương, hay việc tuyến vú phát triển có thể giải quyết bằng tiểu phẫu.

Ngoài ra, một số ít phạm nhân xin dừng lại giữa chừng vì họ tin rằng họ đã khỏi bệnh, cũng giống như việc sử dụng kháng sinh, người ta sẽ ngừng thuốc khi cảm thấy cơ thể đã khá hơn mà không sử dụng hết liều lượng được kê toa. Hầu hết những phạm nhân này đã quay trở lại xin tiếp tục được điều trị sau 3 tháng.