Đã hơn 1 năm nay tôi sống với người đồng giới

ANTĐ - Tôi đang làm việc ở một khu công nghiệp phía Bắc Hà Nội. Thu nhập hàng tháng chẳng được bao nhiêu nên phải cùng mấy người thuê một phòng trọ xập xệ với giá rẻ nhất, như vậy mới dôi ra được chút tiền để gửi về cho gia đình.

(Minh họa: Internet)

Chỗ gần tôi trọ có một bạn nữ tên Thúy cũng ở thuê, nhưng do hoàn cảnh khá giả nên đã ở một mình một phòng. Tôi và Thúy chẳng hề có quan hệ gì từ trước mà hoàn toàn xa lạ. Một lần cùng ra bể giặt vào ngày nghỉ, Thuý đã chủ động hỏi chuyện và tỏ ra thân mật, quan tâm đến tôi. Cùng cảnh con gái xa nhà, lại trạc tuổi nhau, đều chưa có “đối tượng” nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, có gì vui buồn đều kể cho nhau nghe. Từ khi chơi với Thúy, tôi vợi đi  nhiều nỗi nhớ nhà mà những ngày mới lên làm việc tưởng không thể chịu nổi, phát khóc,  nhiều lúc đã có ý định bỏ về.

Tôi vô cùng cảm động khi Thúy mời tôi sang ở cùng cho vui và không phải góp tiền nhà. Từ chỗ quá chật chội sang chỗ rộng hơn, tất nhiên tôi rất vui, cảm thấy thật may mắn. Chúng tôi làm việc thường lệch ca nhau, nhưng Thúy luôn đợi tôi về mới ăn cơm, trong khi nhiều lần vì đói tôi đã ăn trước. Tôi tự thấy mình xử sự dở nên sau đó cũng bắt chước đợi Thúy. Nhưng bạn ấy bảo: “Người ta đợi được vì không thấy đói, còn Thanh chớ đợi. Hãy cứ ăn trước, không sao”. Bạn ấy dặn như vậy, nhưng tất nhiên là tôi không thể nghe theo.

Thúy rất chiều chuộng tôi. Việc gì bạn ấy cũng tranh phần, nhưng riêng ăn uống và mọi quyền lợi thì lại nhường nhịn. Tuy bằng tuổi nhau nhưng tôi có cảm giác Thúy như người chị gái, có lúc như mẹ bởi sự quan tâm, chăm sóc quá chu đáo dành cho tôi. Từ bé đến giờ do nhà nghèo, mẹ tôi luôn bận bịu mà chưa bao giờ chăm lo được cho tôi như thế. Đến kỳ lĩnh lương, tôi đề nghị được góp tiền hàng tháng nhưng Thúy không nhận mà cứ lần lữa: “Thôi được rồi, người ta đang còn tiền. Đằng ấy cứ giữ mà tiêu, khi nào hết hãy hay”.

Vài ba tháng trôi đi, Thúy đều nói như vậy. Sau đó, tôi muốn giành việc đi chợ thì Thúy không đồng ý, nói là rất thích được làm để tôi có thời gian nghỉ ngơi do công việc vất vả. Tôi thực sự áy náy vì như vậy khác nào Thúy nuôi tôi. Nhưng nói thế nào bạn ấy cũng không thay đổi. Tôi bèn nghĩ hay là mình tìm cách rút ra không ở cùng Thúy nữa.  Đúng lúc đó, tại khu bên cạnh, có hai bạn đồng hương với tôi cùng lên đây làm việc. Họ muốn có thêm người ở cùng để bớt tiền nhà. Tôi quyết định sang ở cùng và nói với Thúy đây là người cùng quê. Nhưng Thúy kiên quyết phản đối và tỏ ra rất buồn phiền. Thương bạn, tôi lại không nỡ ra đi. Thế là chúng tôi lại tiếp tục những ngày tháng cũ. Có vẻ như rất hiểu tôi, Thúy nói: “Thôi được rồi, từ nay người ta chấp nhận cho Thanh đóng góp một nửa để khỏi tấp tểnh chuồn đi, bỏ lại người ta một mình”. Nghe Thúy nói, tôi thấy thương và dập tắt ý nghĩ rời khỏi bạn ấy. Nhưng chỉ được một tháng, sau đó, Thúy lại lờ chuyện tiền bạc. Tôi đưa thì Thúy cứ nói để lúc khác. Rõ ràng bạn ấy muốn trở lại điệp khúc bao tôi như trước.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì tôi sẽ rất cảm động và biết ơn Thúy, có gì phải kể ra? Cùng lắm là đến cuối năm, lúc về quê ăn Tết sẽ bỏ vào túi Thúy một cục tiền tương ứng với khoản lẽ ra phải đóng góp hàng tháng. Như vậy sẽ sòng phẳng, đỡ áy náy. Vậy mà câu chuyện không dừng lại ở đó.

Sau một tháng ở với nhau bình thường, dần dần tôi phát hiện thấy Thúy  đối với tôi như với một người bạn khác giới. Rõ nhất là lúc đi ngủ, Thúy luôn bảo tôi phải cùng lên giường, không thích ngủ trước với lý do bạn ấy không ngủ được vì có ánh sáng, mặc dù tôi đã cố che chắn, không để phát ra tiếng động do thích đọc báo mà ban ngày không có thời gian. Nhưng để chiều Thúy, tôi đã nghe theo. Đến lúc lên giường, không lần nào đi vào giấc ngủ được yên tĩnh bình thường mà Thúy luôn quay sang ôm lấy tôi âu yếm. Và đôi bàn tay bạn ấy đã “du lịch” trên khắp thân thể tôi như những cặp uyên ương trên ghế đá ở công viên. Lúc đầu tôi rất khó chịu, gỡ tay bạn ấy ra và quay lưng lại, nhưng Thúy trêu tôi: “Đẹp thế, cho bạn thân chiêm ngưỡng một tí không được sao”. Rồi Thúy lại tiếp tục vuốt ve khắp người tôi. Một cảm giác rùng rợn, ghê ghê bao trùm khắp người tôi. Dẫu cố gắng chịu đựng nhưng rồi tôi vẫn phải cố gạt tay Thúy ra khiến bạn ấy rất buồn, thút thít khóc. Tôi hỏi vì sao, Thúy nói: “Không ngờ Thanh lại phũ phàng với người ta như thế”. Tôi thấy thương, không phản ứng nữa, rồi cứ thế lâu dần thành quen. Tình hình diễn biến đến mức cứ tôi vào tắm là Thúy lại đòi vào tắm cùng và đêm ngủ Thúy đề nghị cả hai cùng sex cho mát. Và Thúy đã… giống như hình ảnh những cặp đồng tính trụy lạc. Mỗi đêm, trước khi đi vào giấc ngủ, Thúy cứ đòi phải được… “yêu” mới có thể nhắm mắt ngủ. Nhiều đêm, tôi mệt phờ, tay vắt lên trán ngủ để Thúy muốn làm gì tôi thì làm. Bạn ấy đã hôn hít khắp cơ thể tôi và cuối cùng dừng lại rất lâu ở nơi nhạy cảm nhất mà nói đến thì bất cứ người phụ nữ nào cũng dễ đỏ mặt. Những ngày đầu như vậy, Thúy tỏ ra thỏa mãn. Nhưng về sau, tôi thấy bạn cứ hậm hực như là không vừa ý điều gì.

-Sao vậy? “Xong” rồi thì ngủ đi thôi chứ. Ngày mai cả hai đều phải đi làm từ sớm.

Tôi nói với Thúy như vậy khi thấy bạn đã ít nhiều mệt sau cơn hoan lạc. Không ngờ, Thúy nói :

- Mình đâu có quan tâm đến người ta, cứ ngay như khúc gỗ!

Thì ra là như thế. Bởi tôi phải cố gắng lắm mới quen dần được cái việc Thúy tận hưởng mình. Còn thực hiện lại cho bạn ấy thỏa mãn thì tôi không thể và cũng không biết. Tôi chỉ là một cô gái bình thường như bao bình thường khác chứ đâu có như Thúy. Chẳng qua chỉ vì tôi thương Thúy mà buộc phải chiều. 

Từ chỗ ghê sợ ban đầu, đến nay tôi thấy thích thú khi ở cùng Thúy, vừa được chăm sóc chiều chuộng lại được vuốt ve, tôi thấy thỏa mãn. Thậm chí có lần bạn ấy về quê 2 ngày, tôi thấy rất nhớ, không thể ngủ. Đã một năm trôi qua, tôi sống như thế. Các bạn nữ xung quanh đã nhiều đứa có người yêu. Tôi thấy không có nhu cầu cần bạn nam. Chẳng hiểu cuộc sống của tôi sau này sẽ ra sao? Tôi cũng thấy hoang mang.

Hiển nhiên là bạn đang có cuộc sống ở dạng đồng tính luyến ái. Bạn haỹ mau rời xa cô bạn quá tốt kia nếu muốn có một tương lai lành mạnh như  tất cả mọi người bình thường khác. Hãy chấm dứt cuộc sống hiện tại sớm phút nào hay phút ấy, kẻo sẽ không còn kịp nữa. TS Nguyễn Đình San