Chuyện kể của người cha đến nhà thông gia xin con gái về

ANTĐ - Những sai lầm của con gái, tôi đều bỏ qua hết. Tôi chỉ mong nó về với tôi, sống một cuộc sống cho ra con người.

Những sai lầm của con gái, tôi đều bỏ qua hết. Tôi chỉ mong nó về với tôi, sống một cuộc sống cho ra con người. Tôi chỉ mong con nhận ra rằng, trên đời này, có những thứ không đáng được gọi là tình yêu dù vì nó, con đã bỏ hết tâm, hết sức và thậm chí từ bỏ cả gia đình của mình...

Tôi lấy vợ khi đã ngoài 30 tuổi. Vợ tôi là con nhà giàu, kém tôi những l0 tuổi. Quả thật trời xanh giỏi trêu ngươi con người bởi vợ tôi khi ấy đang là cô sinh viên 20 tuổi, tràn đầy sức sống, tươi đẹp như một bông hoa, không thiếu gì người theo đuổi nhưng lại bất chấp tất cả để đi theo một kẻ bất tài như tôi. 32 tuổi, tôi chưa có gì trong tay. Đối với đàn ông mà nói, ở tuổi đó nếu chưa thành đạt thì coi như cơ hội để tiến thân cũng sẽ không còn nữa.

Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, lương hàng tháng chắt chiu cũng chỉ đủ tiêu dùng chứ không dư thừa được đồng nào. Thế nhưng bố mẹ cô lại không hề phản đối chuyện kết hôn của chúng tôi. Bố vợ tôi là người tin vào tướng số. Ông nói con gái ông không cần lấy một kẻ lắm tiền vì nhà ông không thiếu tiền để cho con tiêu. Ông chỉ có một cô con gái duy nhất nên ông muốn con mình tìm được nơi ấm yên để dựa vào. Và ông cho rằng tôi là người thích hợp.

Sau đám cưới, tôi về nhà vợ ở rể. Bố mẹ vợ rất tốt với tôi. Tuyệt nhiên không có chuyện tôi bị coi khinh hoặc mỉa mai vì thân làm thằng đàn ông mà phải về nhà vợ để ở nhờ. Sau cưới 2 năm thì vợ tôi mang bầu. Cô sinh cho tôi một bé gái rồi mất vì băng huyết. Cô thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt con. Đó là điều mà chẳng ai có thể ngờ tới. Sự ra đi đột ngột của vợ tôi khiến tất cả mọi người trong nhà đều bị sốc. Phải đến tháng thứ ba sau cái chết của vợ, tôi mới đến thăm con gái, còn trước đó, con gái tôi đều do một vú nuôi do bố mẹ vợ tôi thuê sẵn trước khi vợ tôi sinh. Không thể phủ nhận rằng tôi có ác cảm với con bé vì tôi cho rằng con bé là nguyên nhân gây ra cái chết của vợ tôi.

Chưa kể đến chuyện, sau khi vợ tôi mất, bố mẹ vợ tôi suy sụp rồi ốm liệt giường. Trong gia đình tôi vào khoảng thời gian đó, giống hệt như có hàng ngàn đám mây đen mang hơi thở u buồn vây kín lấy. Vì cú sốc tinh thần quá lớn nên bố mẹ vợ tôi lần lượt mất sau đó không lâu. Cuối cùng chỉ còn lại tôi và con gái. Những tài sản trong gia đình được chia đều, tôi và con gái chuyển ra sống ở một biệt thự ven đô. Tôi xin chuyển công tác về gần nhà để tiện đi làm và tiện chăm con. Những biến cố đến liên tiếp khiến tôi luôn mang trong mình sự ảm đạm, phiền não. Tôi ít khi nói chuyện với con gái dù con bé là một đứa trẻ rất hiếu động. Nhà tôi luôn ồn ào tiếng cháu nói kể từ khi cháu bắt đầu biết bập bẹ. Tôi thuê một căn nhà nhỏ đủ để hai bố con sống còn biệt thự kia tôi cho thuê để lấy tiền lo cho hai bố con vì đồng lương của tôi tính ra cũng chỉ đủ cho tôi chi tiêu tằn tiện.

 

Con gái tôi tên An. Đó là cái tên vợ tôi nghĩ ra trước khi sinh cháu vì cô muốn con mình có một cuộc sống êm đềm, không đua tranh, không bon chen, không đấu đá. Thế nhưng con tôi khi sinh ra đã không được bình an. Con bé vô tư, nói nhiều, cười đùa vui vẻ cả ngày. Kể cả cho tôi có không nói nhiều với con, con vẫn cứ kể cho tôi nghe mọi chuyện xảy đến với cháu trong ngày. Bữa cơm tối trở thành thời gian tổng kết ngày của An. Thật ra, tôi rất thương con. Tôi cũng muốn cười nói, trò chuyện cùng con nhưng tôi lại không biết cách để mở lòng mình với con bé. Đến tận khi con bé lên thành phố học đại học, tôi vẫn cứ kiệm lời với con dù muốn dặn dò con đủ điều.

Nhiều lúc nhớ con mà chỉ dám gọi điện hỏi vài ba câu qua quýt. Con bé An học đại học năm thứ ba thì căn biệt thự mà nhà ngoại để cho bố con tôi sống bị đòi lại. Tôi không muốn trong gia đình xảy ra bất hòa nên đồng ý cho họ lấy nhà. Em vợ mua cho bố con tôi một căn nhà nhỏ hơn. Lương hưu của tôi không đủ để chi trả cho việc học đại học của con gái nên tôi tìm việc làm thêm. Hàng ngày tôi nhận phong bì về dán, mỗi tháng cũng có thêm hơn một triệu để phụ thêm tiền gửi cho An. Tôi không muốn con mình bị thiếu thốn hay thua kém bạn bè. Chuyện tôi làm thêm, tôi cũng giữ kín vì sợ An lo lắng.

Nhưng con bé lại phụ lòng tôi. Đến giữa năm thứ tư, An dẫn về nhà một cậu thanh niên và giới thiệu đó là bạn trai của con bé rồi nó nằng nặc đòi cưới. Tôi không đồng ý. Thứ nhất là bởi An vẫn chưa ổn định, việc học chưa xong không thể để chuyện chồng con xem vào. Thứ hai là tôi hoàn toàn không có cảm tình với cậu thanh niên kia. Vừa nhìn tôi đã biết cậu là kẻ trăng hoa. Tôi cật lực phản đối đám cưới. Tôi nghĩ là con gái sẽ nghe lời tôi nhưng tôi đã nhầm. Mặc cho tôi là người thân duy nhất mà con bé còn trên đời, An vẫn kiên quyết lấy chồng và chẳng hề sợ khi tôi nói rằng tôi sẽ từ con.

Lấy chồng xong, An nghỉ học và theo chồng về Hải Phòng. Bố con tôi không liên lạc với nhau từ đó. Con bé cũng chưa từng gọi điện hay gặp tôi để xin lỗi. Điều này làm tôi vô cùng đau lòng. Dù nói là từ con nhưng tôi vẫn âm thầm thu thập những thông tin về con. Hàng tháng, tôi xuống Hải Phòng một lần, đứng từ xa để nhìn thấy con mình để có thể cảm thấy yên tâm trong lòng rằng con gái vẫn sống tốt. Thế nhưng đúng như những gì tôi đã nghĩ, gia đình của con gái gặp trục trặc bởi chồng con quen thói gái gú. Bố mẹ chồng con lại bênh con trai, chì chiết con dâu không làm ra tiền, chỉ biết ăn bám vào nhà chồng.

Con tôi trước giờ vẫn luôn tươi tỉnh, chuyện trò cả ngày không hết vậy mà giờ, tôi dù không được ở gần con, nghe con nói nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ mệt mỏi từ xa của con là đủ để tôi biết điều đó. Tôi lân la làm quen với bà hàng nước cạnh nhà chồng của con, rồi bắt chuyện, hỏi chuyện. Nghe bà kể, con gái tôi muốn xin về nhà thăm bố cũng không được nhà chồng đồng ý. Tôi gọi điện đến nói muốn gặp con gái cũng sẽ nhận được những lời từ chối với đủ mọi lí do. Tôi không hiểu vì sao họ phải làm như vậy.

Bao nhiêu tức giận của tôi trước đây đối với con gái đều không còn nữa. Tôi thương con biết bao. Mỗi lần xuống Hải Phòng, đứng từ xa nhìn thấy bóng con gầy mảnh, tôi không kìm nổi nước mắt. Tôi quyết đến xin con gái mình về. Thế nhưng con bé An khăng khăng không về với tôi. Cuộc sống khổ sở như thế, tôi không biết vì sao con gái tôi lại cố chấp đến vậy. Khi tôi đến nhà thông gia, không một ai ra tiếp. Họ coi như tôi không có mặt trong ngôi nhà đó. Đến con gái tôi cũng không dám ngồi nói chuyện với tôi. Nó chỉ dám len lén đưa mắt nhìn bố rồi ra hiệu ý nói tôi về đi.

Đến lúc tôi đi ra khỏi nhà, con bé mới vội vàng đi theo nói được vài câu rồi lại quay vào. Mặc kệ thái độ của thông gia, tôi thuê một phòng trọ nhỏ giá rẻ ở gần đó rồi ngày nào cũng đến nhà thông gia, đề nghị được nói chuyện. Tôi nhất định phải đưa được con gái mình về. Cuối cùng, thông gia đồng ý với điều kiện tôi phải đưa cho họ 50 triệu gọi là tiền bồi thường danh dự cho con trai họ. Tôi không có số tiền lớn như thế, vay mượn họ hàng khắp nơi tôi cũng mới chỉ có được 30 triệu. Nhà vợ tôi từ lâu đã không còn qua lại với bố con tôi. Thương con, tôi quyết bán đi ngôi nhà trước giờ 2 bố con vẫn sống. Tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là đưa An ra khỏi đó rồi sau đó mới tính chuyện bố con tôi sẽ ở đâu và làm gì để sống.

Con gái về sống lại với tôi trong cùng một mái nhà. Con ít nói hơn trước và đi học may ngay gần chỗ chúng tôi ở. Tôi mơ đến một ngày con gái tôi lại nở nụ cười như ngày nào nhưng dường như những đau đớn trong con chưa cho phép điều đó xảy ra. Tôi chỉ ước, nếu có một phép màu, con tôi sẽ gặp một người đàn ông tốt và đem nụ cười đến cho con tôi...