Xét xử vụ "Cưỡng đoạt tài sản" ở Tuyên Quang:

Cần một phán quyết công tâm

ANTĐ - Đang từ “chủ nợ”, Lê Thị Thanh Xuân (SN 1975, trú tại thị trấn Sơn Dương, huyện Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang) bị cáo buộc là đồng phạm về tội “Cưỡng đoạt tài sản” của con nợ. 

Điều đáng nói, theo tài liệu hồ sơ vụ án và cả lời khai “sống” của các bị cáo tại phiên tòa do TAND TP Tuyên Quang đưa ra xét xử (từ ngày 8-5 và dự kiến sẽ tuyên vào sáng nay) cho thấy, bị cáo này không có mặt tại hiện trường xảy ra vụ việc và cũng không có sự bàn bạc với bị cáo khác liên quan trong vụ án này. Thế nhưng, Viện KSND TP Tuyên Quang vẫn “đè” ra truy tố, khiến cho dự luận không khỏi bất ngờ, khó hiểu. Phải chăng còn có uẩn khúc bên trong của vụ việc chưa được làm sáng tỏ?

“Tiền mất tật oan”

Theo cáo buộc của Viện KSND TP Tuyên Quang, do mối quan hệ từ trước, Trần Kim Tuyên (trú tại tổ 16, phường Tân Quang, TP Tuyên Quang), thường xuyên vay tiền của chị Lê Thị Thanh Xuân để cho người khác vay lại, ăn lãi xuất chênh lệch. Cuối tháng 1-2011, chị Tuyên tiếp tục vay của chị Xuân 1,6 tỷ đồng nhưng sau đó lấy lý do chuyển toàn bộ khoản nợ trên sang cho một người khác nên chị Tuyên không còn nợ gì chị Xuân.           

Ấm ức vì bị “quỵt nợ’, chị Xuân kể lại sự việc với Nguyễn Văn Tuấn (quê ở Hải Phòng – là bạn của cháu Xuân), trong lần gặp ở Lào Cai. Trưa ngày 18-4-2012, Tuấn và Nguyễn Quốc Toàn (em trai Tuấn) cùng hai người đàn ông khác tên là Quân và Khôi (bạn Toàn), đi 2 xe ôtô đến nhà chị Tuyên để nói chuyện về khoản nợ 1,6 tỷ đồng, Tuyên còn đang nợ của Lê Thị Thanh Xuân. Tại đây, hai bên lời qua tiếng lại về món nợ ở trong nhà chị Tuyên. 

Cáo bị cáo tại phiên tòa 

Theo nội dung của bản cáo trạng mô tả, Tuấn có nói: “tao đòi nợ cho con Xuân”. Nghe thấy vậy, anh Khoa (chồng Tuyên) đi ra và nói “vợ tao nợ con Xuân hay nợ chúng mày” và gọi người làm, “chúng mày lên hết đây, trói chúng nói lại để báo công an”. Tuấn liền nói “Mày thích gì? Hôm nay mày chết rồi” và chạy ra xe ôtô cầm 1 khấu súng ngắn (súng đồ chơi), chạy vào doạ nhưng bị người nhà chị Tuyên hạ cửa cuốn xuống nên đã lái xe về.

Thấy cãi nhau và xô xát nhưng Toàn và Quân cũng không tham gia mà đi ra xe ôtô của mình đỗ ở ngoài đường. Tuy nhiên, cơ quan công tố cáo buộc, sau khi đã lái xe đi được 1 đoạn thì hai bị cáo này quay lại, chỉ tay về phía chị Tuyên nói, “con này mày trả nợ kiểu gì”. Lúc này, lực lượng công an đến (do người nhà chị Tuyên gọi) đã bắt giữ được Toàn, Quân và hai người này bị cho là đồng phạm với Tuấn do trước đó được Tuấn nói “đến nhà Tuyên lấy 1 củ để tiêu”. 

Ngoài ra, theo nội dung của bản cáo trạng còn thể hiện, Tuấn đến nhà chị Tuyên là do Xuân “thuê” đi đòi nợ nên đã khởi tố, bắt giam Nguyễn Văn Tuấn, Nguyễn Quốc Toàn và cả Lê Thị Thanh Xuân. Còn Hoàng Văn Quân thì bỏ trốn nên cơ quan điều tra tách rút tài liệu vụ án và sẽ xử lý sau khi bắt được Quân. 

“Áp đáo tại gia”

Tại phiên toà ngày 8-5-2012, Tuấn luôn khẳng định: “bị cáo đến nhà Tuyên để nói chuyện rất bình thường, không mang đồ vật gì vào nhà để doạ nạt cả. Trước đó, Xuân đã cho bị cáo biết là Tuyên không còn tài sản gì nên cũng chỉ đến để nhắc nợ cho Xuân mà thôi. Nếu bị cáo đến đòi nợ thì đã mang giấy nợ gốc”.

Cả Tuấn, Toàn và vợ chồng chị Tuyên đều có lời khai cho thấy, lúc đầu, anh em Tuấn vào nhà ngồi uống nước và nói chuyện nợ nần với chị Tuyên mà không có hành vi gì thể hiện là “sẽ dùng vũ lực cả”. Căng thẳng từ khi anh Khoa lớn tiếng rằng “vợ tao nợ con Xuân hay nợ chúng mày” hay “chúng mày lên hết đây, trói chúng nói lại để báo công an”. Tuấn cho rằng, chính vì sợ bị trói và nhốt trong nhà Tuyên nên mới xô đẩy để chạy thoát ra ngoài - “bị cáo nghĩ Toàn có thể chưa thoát ra được nên mới ra xe, lấy khẩu súng đồ chơi để dọa vợ chồng Tuyên nhằm giải cứu cho em trai”- Tuấn khai.
 

Bị cáo Tuấn nhiều lần "vặn" lại Kiểm sát viên này khiến cho cả hai cãi tay đôi tại phiên tòa 

Thế nhưng, chẳng hiểu vì lý do gì, cáo buộc các bị cáo cưỡng đoạt của gia đình chị Tuyên 100 triệu đồng, Viện KSND TP Tuyên Quang đã truy tố Nguyễn Văn Tuấn, Nguyễn Quốc Toàn và Lê Thị Thanh Xuân về tội “Cưỡng đoạt tài sản”. Vì theo tài liệu có trong hồ sơ vụ án, Tuấn có nói tại quán ăn (không có mặt Xuân) là: “Ở đây có đứa nợ em tao gần 3 tỷ dồng. Ăn xong anh em mình đi đòi 1 củ để tiêu”. Nếu chỉ có vậy thì rõ ràng các bị cáo, đặc biệt giữa Tuấn và Xuân đã không có sự thống nhất về đòi nợ, càng không có chuyện dùng vũ lực để dọa dẫm chị Tuyên. 

Mặc dù tại tòa đã được cách ly, nhưng khi HĐXX làm rõ nhiều tình tiết liên quan đến việc cáo buộc của VKS, các bị cáo đều có lời khai trùng khớp. Đơn cử: “Tuyên không có tài sản vì đã sang tên cho người thân nên Tuấn đến chỉ là nhắc nợ chứ không phải đòi nợ và ngoài ra chẳng có sự bàn bạc nào khác…”. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì mà Xuân vẫn bị Viện KSND TP Tuyên Quang “đè” ra truy tố về tội “Cưỡng đoạt tài sản”.

Tại văn bản trả lời về nội dung yêu cầu điều tra bổ sung của tòa cùng cấp, VKSDN TP Tuyên Quang thừa nhận: “Xuân và Tuấn không có sự thống nhất phương thức đồi nợ cụ thể nhưng Xuân nhận thức được Tuấn có thể dùng bất cứ hình thức nào đe dọa để đòi nợ”. Nếu nói như vậy, phải chẳng VKS đã cáo buộc bị cáo Xuân là đồng phạm trong vụ án này là theo cảm tính?

Theo lịch, 7h 30 phút sáng nay HĐXX tiếp tục trở lại làm việc và tuyên án. Có thể thấy, chứng cứ cáo buộc của Viện KSND TP Tuyên Quang đối với việc truy tố các bị cáo trong vụ án này là thiếu thuyết phục, đặc biệt đối với bị cáo Lê Thị Thanh Xuân. Dư luận sẽ kỳ vọng vào một phán quyết công tâm của HĐXX  (TAND TP Tuyên Quang). Thông tin về phiên xử sẽ được tiếp tục cập nhật với những tình tiết mới.