Biết nghĩ cho nhau

ANTĐ - Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông, vụ tai nạn khủng khiếp làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái, bàn tay phải thì còn nhưng không lành lặn, co quắp đến cầm nắm cũng rất khó khăn nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở. Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng, chẳng có ai đến thăm cũng như gọi điện hay thư từ gì. Ông thấy mình như bị tách khỏi thế giới bên ngoài. 

Rồi ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại sức mạnh tinh thần đến thế thì tại sao ông lại không viết thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông biết chắc chắn có rất nhiều người cũng trong hoàn cảnh như mình, cô độc và chẳng bao giờ nhận được thư. Ông vẫn có thể viết bằng bàn tay phải co quắp dù rất khó khăn, nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự động viên an ủi. 

Nghĩ là làm, ông viết mỗi tuần hai lá thư gửi vào nhà tù liên bang. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe nhưng ông đặt cả tâm hồn vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết vì chẳng biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không hay lại bị vứt vào thùng rác, nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết. 

Đến một ngày kia ông cũng nhận được một bức thư, thư do chính người quản giáo viết. Bức thư rất ngắn chỉ có vài dòng : “Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất có thể được vì những lá thư của ông được chuyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông”.

Cuộc đời này thật đẹp khi con người biết sống và nghĩ cho nhau.