Bất lực ở “15 cây số ăn chơi”

ANTĐ - Đoạn QL1A qua xã Xuân Bình, Xuân Cảnh (TX Sông Cầu, Phú Yên) có một cung đường nổi tiếng mà giới lái xe đường dài thường điểm mặt đặt tên: “15 cây số ăn chơi”.

Rất, rất nhiều người biết rõ cái gì đã, đang và sẽ diễn ra ở đó, kể cả chính quyền địa phương. Nhưng, sự tồn tại của nó cho đến tận bây giờ mặc nhiên khẳng định một điều mà ai cũng tránh nói ra: bất lực!

Những cô gái “thừa da thiếu vải”

Trở lại “ngã ba sung sướng”- tên gọi khác của “15 cây số ăn chơi”- lần này, chúng tôi cố  tìm hiểu cái nghịch lý ấy. Đoạn từ đầu cầu Bình Phú hướng ra đèo Cù Mông quán san sát. Điểm giống nhau của chúng là bên ngoài không sang trọng lắm, trước quán có những chiếc võng, mấy cô gái ăn mặc thừa da thiếu vải… ngửa nghiêng trên võng như chẳng quan tâm gì đến thế giới đang đổi thay, biến động từng giờ. Nhưng, đấy là cái sự dửng dưng của loài nhện rình mồi. Thoạt thấy chúng tôi, các cô tranh nhau í ới gọi mời. Khoảng 30 quán, quán nào cũng vẫy.

Chọn lựa một mồi, chúng tôi đáp lời của một cô gái khoảng 25 tuổi của quán Q. Vừa tắt máy xe, bà chủ đã đon đả “các chú uống gì” nhưng lại mang ra một khay 4 lon bia Tiger không cho khách chọn lựa. Sau một hồi “đấu khẩu”, dường như đã tin tưởng là khách làng chơi thứ thiệt nên bà chủ mời chúng tôi ra nhà sau. Đi qua một nhà để xe máy của khách là đến dãy phòng kín, 5 cô gái đang chụm đầu đánh bài giết thời gian, không thèm để ý đến bên trong các phòng tiếng đám trai “quậy” ấy đồng nghiệp cười ré như gà mái. Đại diện trong nhóm 5 cô này là Tr. ra ngã giá: Từ 25 đến trên 30 tuổi, cứ tỷ lệ nghịch với tuổi mà “chọn mặt gửi tiền”. Bình dân thôi, các em lấy số lượng bù chất lượng!

Cung đường 15 cây số ăn chơi nhìn bên ngoài im lặng nhưng bên trong các quán lúc nào cũng “nóng”.

Cung đường 15 cây số ăn chơi nhìn bên ngoài im lặng nhưng bên trong các quán lúc nào cũng “nóng”. 

Ngược ra hướng cầu Bình Phú, ánh đèn pin nhấp nháy mời gọi. Tấp vào một quán nằm sát chân núi, bên ngoài không bật đèn nhưng có tới 2 chiếc xe tải đang đỗ ngoài sân. Nhà phía sau rộng, các bác tài đang nằm trên võng có các em ngồi chung hầu bia. Tiếp chúng tôi bà chủ và một cô gái tên Ng. khoảng 25 tuổi giọng địa phương đặc sệt. 10 lon bia đổi lấy câu chuyện thời sự của quán: khách quen là các tài xế xe tải đường dài. Đã thành “bạn hàng”, cứ đến đây, dù sớm hay khuya, tấp vào tắm rửa ngủ nghỉ có các em phục vụ. Giá cả bình dân, khi nào thấy tỉnh táo trong người thì cho xe chạy tiếp.

Ngoài các lái xe, khách như chúng tôi hoặc các thanh niên bản địa, quán cũng không chối từ. Nhưng, gần đây trai làng thấy xe tải đỗ lại nhiều nên ít khi “ghé”. Hỏi rằng sao các quán hoạt động “tự nhiên” vậy? Chẳng lẽ thiên hạ bất lực sao, Ng. cười giòn tan: “Ở đây làm chi có bất lực, “bất lực” thì ai đến đây? Nói thiệt, cũng có làm. Làm thì mình “nằm im”, hết làm lại rước khách. Chẳng lẽ chính quyền không có chuyện chi làm nữa hay sao mà quanh năm suốt tháng đến đây “gác”?”.

Đúng là… Trả lời cách này chúng tôi cũng chào thua!

Các nhà hàng nằm dọc đoạn đường bên đầu cầu Bình Phú.

 Các nhà hàng nằm dọc đoạn đường bên đầu cầu Bình Phú.

15 cây số, hàng trăm cuộc đời

Anh bạn, quê Sông Cầu, từng phán một câu: “Ngoài đó toàn hàng dạt, các chỗ sa thải, hết dùng rồi mới trôi về đây”. Khi chứng kiến, chúng tôi nhận rõ điều này là sự thật. Cô gái tên Tr. trong quán Q mới 25 tuổi nhưng có tuổi nghề đã hơn 5 năm. Khuôn mặt nám sạm. Khi được chúng tôi boa 50.000 đồng, cô không còn dè dặt. “Em quê Bình Định, lúc đầu bán bia trong các quán lớn ở Quy Nhơn rồi vào Tuy Hòa. Lúc đó nhiều đại gia mê em nên em là bà hoàng. Phục vụ khách nhiều năm bây giờ son phấn đã gặm hết nhan sắc của em”.

Khách sang lảng tránh, Tr. dạt về các quán ở ngoại ô và cuối cùng là về đây. Đã 2 năm. Mỗi ngày, nếu đi được vài “cuốc” thì đủ tiền ăn ở và son phấn, phía tương lai không cần biết. Khác với Tr., Ng. trong quán xe tải lại là người quê ở huyện miền núi Đồng Xuân, Phú Yên. Ng. đã có chồng, một con, ly hôn chồng. Gửi con cho ông bà ngoại, nói là đi làm công nhân khu công nghiệp Đông Bắc Sông Cầu… Ng về đây, hằng tuần mang tiền về thăm con một lần. Mỗi lần tiếp khách, bà chủ chi 50.000 đồng. Hôm không khách thì ăn chung với nhà chủ. Ở đây xung quanh đầm nước, không có việc gì làm thêm. Ban ngày càng không dám chường mặt ra ngoài.

Sự thật, cảnh mua bán dâm ở đây khá lộ liễu và không phải ngày một ngày hai mà đã tồn tại từ mấy chục năm nay. Buôn hương bán phấn trong phòng kín, chèo kéo mời khách từ ngoài sân ra tận mặt đường, số lượng quán dày khít, bất kể thời gian nào… Phức tạp hơn, đoạn đường này có đủ các hoạt động như quán nhậu, nhà hàng, xóm làng đông đúc… Đây cũng là con đường đến trường của số đông học sinh trường cấp 2, 3 Phan Châu Trinh. Mỗi sáng đến lớp, mỗi chiều về nhà, chắc chắn các em thừa biết, chứng kiến 15 cây số này có gì.

15 cây số… Trên đường thiên lý, với nhiều người chỉ nhắm mắt là qua. Nhưng vẫn còn đó hàng trăm đời người, đi suốt cuộc đời vẫn còn luẩn quẩn trong nó…